학술논문

PHẢN ỨNG VỚI PHƯƠNG TÂY CỦA NHO SĨ VIỆT, HÀN THẾ KỶ 19 : NHÌN TỪ NGUYỄN XUÂN ÔN VÀ LEE HANG RO
REACTION AGAINST THE WEST OF 19TH CENTURY KOREAN AND VIETNAMESE CONFUCIANISTS : THE CASE OF NGUYỄN XUÂN ÔN AND LEE HANG RO
Document Type
Article
Text
Source
베트남연구, 06/30/2022, Vol. 20, Issue 1, p. 39-70
Subject
Lee Hang Ro
Nguyễn Xuân Ôn
Confucianism
Aid the King Movement
Defending orthodoxy and rejecting heterodoxy
Nho giáo
Phong trào Cần Vương
Vệ chính xích tà
Language
ISSN
2005-5331
Abstract
In this article, by studying the Korean Confucian Lee Hang Ro’s and Vietnamese Confucian Nguyễn Xuân Ôn’s thoughts on the Western culture, we want to point out the tendency of rejecting the West of Korean and Vietnamese intellectuals in 19th century. Because of the same traditional Confucian foundation, their viewpoint of the West have many similarities. In their opinions, the traditional culture of their country is fundamentally opposed to the Western culture, the most important point is that the traditional culture is built on a moral foundation, while the Western culture is not. Base on “the distinctions of Hua and Yi”, they thought that Westerners belong to the so-called “Yi” (barbarians), and their country - Vietnam or Korea - is the “Central region”. They believed that Western culture, as the barbarians’s culture, is not worth learning, but must be rejected, even, must be enlightened by Confucian culture. Such notions of course lead to the position of shutting off from the outside world, rejecting the Westerners and ready to resist militarily when they actually start a war of aggression.
Trong bài viết, thông qua việc tìm hiểu tư tưởng của nhà nho Hàn Quốc Lee Hang Ro (1792-1868) và nhà nho Việt Nam Nguyễn Xuân Ôn (1825-1889) về phương Tây, chúng tôi chỉ ra xu hướng tư tưởng cự tuyệt phương Tây trong giới nho sĩ hai nước Việt, Hàn thế kỷ 19. Cùng đứng trên nền tảng văn hóa Nho giáo truyền thống, cách nhìn của họ về phương Tây có nhiều điểm tương đồng. Trong quan niệm của họ, văn hóa truyền thống của đất nước mình đối lập với văn hóa phương Tây về cơ bản, mà điểm căn cốt nhất là nền văn hóa truyền thống được xây dựng trên nền tảng đạo đức, còn nền văn hóa phương Tây thì không. Đứng từ trật tự “Hoa Di” để nhìn nhận, họ lại cho rằng, người phương Tây thuộc về cái gọi là “Di Địch”, còn đất nước của mình – Việt Nam hay Hàn Quốc – chính là “trung châu”, đã là “Di Địch”, thì đương nhiên không đáng học hỏi, mà phải bài xích, thậm chí, còn phải giương cao đạo đức để giáo hóa “Di Địch”. Những quan niệm như vậy tất nhiên dẫn đến chủ trương đóng cửa, cự tuyệt phương Tây khi họ có ý đồ xâm nhập, đồng thời, sẵn sàng phản kháng về mặt quân sự khi họ thực sự tiến hành xâm lược.